Sunteți pe pagina 1din 31

The Ulm Bauhaus

The ideas of Gropius and the Bauhaus in Germany were further developed at the Hochschule für
Gestaltung in Ulm, a privately funded and American-supported institution that existed only between
. 21 It became one of the most important design schools in Europe, leading to the minimal
geometric designs that are known as the Ulm Style - including equipment for Braun, the Kodak slide
carrousel, and the Lufthansa corporate identity. The school aimed to produce highly qualified designers
who had a critical, social and cultural awareness. The history of the school has its parallel with that of
the Bauhaus.

The Hochschule für Gestaltung was formed in 1953 under the leadership of Max

Bill, who designed its building and developed the program in conjunction with exBauhaus instructors,
including Josef Albers and Johannes Itten. This first phase, always conceived to be transitory, lasted until
1956, when the school's instruction became dominated by the Argentinian painter Tomås Maldonado,
who reoriented training away from the fine arts and crafts to industrial production, strongly supported
by the Braun corporation.

The closer connection between design, science and technology continued under the Swiss Otl Aicher.
New courses were introduced, a methodology of work established, and the architecture department
was transformed into the Department of Industrialized Building. The dominant presence of the
scientists, mathematicians and social scientists increasingly led to the growth of a scientific positivism at
Ulm: the "manifestoes" of the past were replaced by "working hypotheses." This change produced a
conflict within the institution between those whose approach was "value free" and those who felt that
ethical and aesthetic issues were of prime importance. The proportion of theory in the curriculum
increased, but the theoretcal aspects of the diploma project were shifted towards experimental studios
and the first ecological themes. At the same time, by 1963 the school was in finance.
(Chú thich ảnh: Pages 7 50/157

Max Bill

Hochschule für Gestaltung

Ulm, Germany, 1953-1955 The buildings of the school were so sited that each of them had direct
ground-level entrances. Concrete is used systematically throughout, for the structure, the smooth
exposed walls, and internal partitions. In some instances brick panelles and wood casework were added.
Natural light is modulated through the careful placement of openings. )
difficulties, and protest to the school from the outside (local government) was increasing: class
schedules were cut back, and by the end of 1968 the college had to close.

Many well-known architects and designers taught at Ulm and were influenced by it: Josef Albers, Frei
Otto, Walter Gropius, Ludwig Mies van der Rohe, Richard Buckminster Fuller, Charles Eames, and
Norbert Weiner, to name but a few. Although the Ulm Bauhaus lasted a relatively short time, many of its
ideas remained, especially in the curricula of numerous design and architectural schools around Zhe
world. "Ulmers" continue to teach and to make their mark in practice.

The Brutalist change

In Britain, architecture after the Second World War was partly steered by government policymaking,
such as the New Towns Act (1946) and local authority programs. The welfare state architects took their
cues from socialist Sweden; leftwing architects, like those of the London County Council, promoted the
aesthetic of the modern box with low-pitched roof, accessible and understandable as popular
architecture," and the 1951 Festival of Britain also brought a number of 'heroic" buildings to public
attention. The influential Architectural Review magazine, edited by Nikolaus Pevsner and J. M. Richards,
meanwhile began to accept a more picturesque version of the strict modernism that they had previously
advocated. This they labeled "The New Humanism”.

By the mid-1950s younger postwar architects had grown dissatisfied with the monumentality and the
romanticism of such "New Humanist" architecture, which expressed less and less regard for the social
and physical contexts in which it was being produced. Alison and Peter Smithson, joined by Alan
Colquhoun, and Colin St. John Wilson, took a stance against it, coining the phrase New Brutalism to
describe their very different style. Their work was also influenced by the existentialism of Eduardo
Paolozzi's sculptures, the art brut of Jean Dubuffet, and the writings of Jean-Paul Sartre.

Alison and Peter Smithson set up their architectural partnership in 1950 in London. Using technology
and modern architecture in the search for a means of expression that would serve the common good,
they were never satisfied by the current state of affairs, and throughout their careers questioned the
status quo.
The Smithsons burst onto the architectural scene with their design for the Secondary School (1949-
1954) at Hunstanton in Norfolk, a building whose Miesian antecedents are expressed in the less
monumental direction of Charles Eames, and which also owes a debt to Palladio. The school was
followed by several innovative competition entries in which they progressively explored their approach
to architect.
(Chú thích ảnh :Richard Hamilton Just what is it that makes today's homes so different, so appealing?

Collage, 1956, the image was reproduced on the poster and catalog cover of "This is Tomorrow", an
exhibition at the Whitechapel Gallery in London. Before producing this analytical worl<, Hamilton with
John McHale typed a list of subjects for the collage. It read: "Man Woman

Food History Newspapers Cinema

Domestic appliances Cars Space Comics TV Telephone Information." (Tübingen, Kunsthalle))


tecture; one example was their projects for housing in Golden Lane (1952) in London, in which the
housing slabs, placed on the periphery of the site to create interior spaces, were linked by walkways and
interior streets-in-the-air on the third level, intended to encourage social interaction.

The duality of their concerns for the working class and the consumerism of the middle class became
more apparent in their work. In 1956, they exhibited their House of the Future" at the Daily Mai/ Ideal
Home Exhibition. Its language end consumerism seemed to reflect the domestic image of the Brutalist
sensibility within the new Pop Culture, typified in the artist Richard Hamilton's ironic collage Just what is
it that makes today's homes so different, so appealing?

The Sheffield University extension (1950-1953) revealed their interest in Japanese and Constructivist
design, and was an expression of restrained Brutalism. In their Economist Building (1963-1967) they
were able to express their concept of an institution mingling with its urban context through the device
of three separatebuildings around a small plaza that opened onto the main street. This asymmetricel
"cluster" was a humanizing element in an area that of necessity required highdensity development. It
remains one of the more successful insertions of a modern complex into the urban frame.

By 1955 architects such as William Howell, Alan Colquhoun, John Killicl<j and even James Stirling (who
denied it), were also associated with the New Brutalism. After their housing scheme for Robin Hood
Gardens (1970-1975)/ in Poplar, London, however, surprisingly they received no further major
commissions, and dropped out of sight except to students, on whom they continued to have an influ -
ence.

(chú thích : Page 152 above

Alison and Peter Smithson

Axonometric of the Economist

Building

London, Great Britain, 1963-1967

View from St. James' Street

reveals the clever massing of the

three buildings; the one in front,

containing a bank and shops,

respects the scale of the street

and of the famous club next to it.


A small elevated asymmetrical

plaza separates the tall office

block and the mid-rise apartments

from the street-front building.

Page 152 below

Alison and Peter Smithson

Secondary School

Hunstanton, Great Britain,

1949-1954

The raw expression of materials

used caused Rayner Banham to

name its approach the "New

Brutalism". This simple honesty of

the work seemed to reflect the

Smithsons' concerns with the

"social realism" of the period.)

The later Le Corbusier

After 1945, Le Corbusier's search for more poetic and symbolic formulations for his architecture
intensified in both his writings and his buildings. At the universal end of the spectrum was his Modulor
system: a scale of proportions based on the human body and nature, and expressed in idealized units of
measurement - akin to the mathematical relationship behind the concept of the golden section. The
Modulor offered a universal and internationalist solution - a common Corbusian ambition and was used
in all his later works, including those of the Unité d'Habitation in Marseilles and the Capitol buildings of
Chandigarh.

A new stage in the evolution of Le Corbusier's architecture had been marked by his Unité d'Habitation
(1947-1953) in Marseilles, which became a prototype for his subsequent work in both France and India.
The building is a twelve-story slab, raised on colossal pilotis and topped by a roof terrace. The
apartments, each on two levels with a double-height living room and terrace, overlook the countryside.
The twenty-three apartment types of various sizes interlock with each other in a complex arrangement
to create a rhythmical patterning on the facade. The deep recesses, covered in places with brise-soleil,
are held together by horizontal concrete bands that cover the building's longitudinal elevation. The
repetitive elements of the composition are made up of factory-produced standardized units, and
produce a lively yet elegant unity within the frame of the building. Vertical towers on the surface
contain the elevators, stairs, and services. A hotel and a commercial internal street with its shops and
restaurant almost halfway up the facade are expressed as a taller and more transparent floor. The partly
covered roof terrace has community facilities: a creche, gymnasium, pool, and running track. The
ventilator stack that extends above the roof becomes a sculptural concrete object reminiscent of the
funnels at Chandigarh. The use of rough concrete, béton brut, also marks the aesthetic of the building.
The idea of the Unité, which combines all the features of neighborhood living in a single high-rise block,
is one that created a model for concepts of high-density urban communal living.
(chú thích ảnh : Alison and Peter Smithson

Golden Lane Housing System

Coventry, Great Britain, c. 1960 The high-density housing, based on the family unit, defined and
enclosed space with a series of linear blocks. The Smithsons'

scheme for functional "houses in the air" could be applied to differ-

ent urban sites, such as the one in the drawing of Coventry, where the housing is placed to the right of
the cathedral.)
(chú thích ảnh: Le Corbusier

Unité d'Habitation

Marseilles, France, 1947—1953 The block was raised up on heavy sculptural pi/otis, freeing the ground
plane. The 337 dwelling units and social facilities (such as the roof terrace play area, midlevel shops and
hotel) make this a socially self-sufficient scheme. The cross-section shows how the units are interlocked,
with each apartment having a double-height living space that overlooks the countryside. The plan
reveals the narrow but deep units. Le Corbusier's ingenious scheme has become a model for many
subsequent apartment buildings, and remains a seminal work.)
Le Corbusier was also responsible for three religious buildings in France: the pilgrimage chapel at
Ronchamp, the Dominican monastery of Sainte-Marie de la Tourette, and the parish church of Saint-
Pierre, Firminy (only partially built between 1973 and 1984).

Le Corbusier's chapel of Notre-Dame-du-Haut at Ronchamp (1950-1955) was developed through a series


of sketches that dealt with volume, image, light, and plan. The chapel, atop a hill, consists of a rolling
dark-colored pointed roof on smooth whitewashed concrete walls with small punched-in openings. The
composition is anchored by three towers of different sizes. Light enters the chapel through the small,
carefully placed windows and through the roof-wall junction,illuminazing the interior with dramatically
changing rays and shadows. This powerful sculptural worK captured the imagination of the world at
large
(chú thích ảnh : Le Corbusier

Chapel of Notre-Dame-du-Haut

Ronchamp, France, 1950-1955

The pilgrimage chapel, one of the architect's most published and memorable imaiges, with its

dramatic curving dark roof and

white-washed concrete sculptural surfaces, is a manipulation of

forms, and light and shade,which illuminates the interiors through carefully placed openings in the
walls.)
Le Corbusier

Monastery of Sainte-Marie de la

Tourette

Eveux-sur-l' Arbresle, near Lyons, France, 1953-1959 The Dominican monastery elevated atop a hill is
built around 3 courtyard with several wings arranged asymmetrically around it (see first level entrance
plan) to take advantage of the site. Thefeeling is completely different from that of Ronchamp,
reinforcthe notion that after his early years Le Corbusier's ism was tempered by a careful consideration
of place.

(Chú thích ảnh : Le Corbusier


Carpenter Center for the Visual

Arts, Harvard University

Cambridge, Massachusetts,

1960-1963

The architect's only work in theUSA is sited between two streets. The juxtaposition of curved and
rectangular forms with their different kinds of openings traversed by a ramp through the center brings
together in one building his "guiding ideas" explored in earlier works.)

Like Ronchamp, the monastery of Sainte-Marie de la Tourette (1953-1959) in Eveux-sur-l'Arbresle, near


Lyons, also uses the landscape as its starting point/ while sharing its notion of standard living cells with
the Unité. In the rectangular building arranged around a courtyard, the cells with their balconies were
placed on the upper level with a view of the hills. The communal facilities, library, and classrooms were
placed on the entrance level, while the refectory on a lower level had - thenks to the sloping site —
excellent views of the countryside. Covered walkways crisscrossing through the courtyard connected
parts of the building.

By the time Le Corbusier was in his seventies he was generally acknowledged as the most important
modern Master. His office received architects from around the world, among them Paul Rudolph from
the USA, Kenzo Tange from Japan, end Balkrishna Doshi from India, each of whom was influenced by his
work in some way. Le Corbusier's final works were the Venice Hospital, which was never built, and the
Carpenter Center in Cambridge, Massachusetts, his only worl< in the United States. The Carpenter
Center for the Visual Arts (1960-1963) for Harvard University, raised on pi/otis, is traversed by a curved
ramp, which snakes its way through the building, connecting two parallel streets on either side of it. The
juxtaposition of curved and rectangular forms gives the building a dynamism, as does the patterning of
the facades. In many ways the building synthesizes Le Corbusier's lifelong concerns as an artist, architect
and urbanist. Le Corbusier died two years after the building's completion. His work remains a high point
of twentieth-century architectural production.
The mark of Mies

An exhibition of Ludwig Mies van der Rohe's work at the Museum of Modern Art in New York in 1947
firmly established his reputation, as did his buildings in Chicago. His work was, however, sometimes
criticized as being monumental and somewhat dictatorial, and it was suggested that Mies was
uninterested in either program or people in his work.

Although there is some truth in this, Mies' urban renewal projects for Lafayette Park in Detroit
nevertheless demonstrate his concern with the quality of life. Lafayette Park (1955-1963), executed in
collaboration with Ludwig Hilberseimer, constructed the idea of suburban building in the city, and
reconstituted the urban fabric in double-story row houses punctuated by high-rise apartment buildings
along the extensively landscaped open space.

In 1958, at the age of seventy-three, Mies resigned as director of the School of Architecture at IIT,
expecting to be retained to complete his architectural projects on the campus. But I l T, to Mies'
disappointment and despite protests from the profession, appointed another firm to carry on the work.

Ludwig Mies van der Rohe continued in practice with the last group of buildings of his career - these
included the Seagram Building in New York and the New National Gallery in Berlin. Mies remains,
rightfully, best known for his skyscrapers and large-span horizontal structures. The culmination of such
structures would have been his unbuilt Chicago Convention Hall (1953-1954), a 222 m square, spanned
by trusses and supported by a 9.2 m grid of columns. His realization of a universal space was achieved in
the New National Gallery (1962-1967) in Berlin. Here, a large glassenclosed single space for temporary
exhibitions sits above a granite-paved podium, beneath which are housed a number of smaller galleries
for the permanent collection display together with offices and service areas. Above the podium is the
space. The raising of the building on the podium with its plaza approached by ceremonial steps creates
an austere temple of art.

By 1 958 Mies was suffering badly from arthritis, and for the last decade of his life he was confined to a
wheelchair - it was in this period that he realized his largest projects in America and Canada. In 1966 his
health deteriorated even further, and he relied increasingly upon his associates, especially Gene
Summers, to develop and execute his ideas. In 1969 he reorganized his practice as a partnership with
Joseph Fujikawa, Bruno Conterato, and Dirk Lohan, who continued the practice under his name until 1
975, when they changed it to FCL Associates. Finally in the summer of 1 969, just a few weel<s after
Gropius' demise, Mies faded away to "almost nothing and died.

Looking back on Mies' career, William Jordy wrote: "It is the marl< of his success, that if no modern
architect has been more ascetic, none has been more influential, and for the very reasons for which he
is sometimes severely condemned. His 'almost nothing' contains the paradoxical plenitude of an
elemental demonstration

(chú thích: Page 161 below

Ludwig Mies van der Rohe New National Gallery

Berlin, Germany, 1962-1967

Mies' "return to Berlin by itself

was a profound and symbolically

far-reaching emotional experi-

ence," wrote his biographer Franz

Schulze. "The occasion was ... the

noblest clear-span space he was

likely ever no see built." Attention

to the frame and purity of expres-

sion was paramount for the archi-

tect, in which " ... the frame

became the endeavour, the museum its most important exhibition piece)
Ludwig Mies van der Rohe

Project for the Chicago

Convention Hall, 1953

In this unbuilt project the horizontal "universal" clear-span box was taken to its conclusion. Working
with three 1 1T graduate students and his favorite engineer Frank Kornacker, Mies' monumental
structure was not only the largest space he had ever designed but would have been the largest
exhibition hall in the world at the time.

BẢN DỊCH

Ngôi trường ulm bauhas, ý tưởng của Gropius và Bauhas ( ngôi nhà của những công trình) ở Đức được
phát triển sâu hơn ở the Hochschule fur Gestaltung ( 1 trường đại học mĩ thuât ở ulm ), 1 ngôi trường tư
nhân và được hỗ trợ bởi mỹ đã tồn tại trong những năm từ 1953-1968. Nó trở thành 1 trong những ngôi
trường thiết kế đỉnh nhất châu âu, mở đầu xu hướng thiết kế hình học tối giản được biết đến như phong
cách ulm, bao gồm những thiết bị cho braun, kodak slide carrousel ( hiệu ứng trượt ảnh), lufthansa thiết
kế thương hiệu. Ngôi trường nhắm tới viêc đào tạo nhà thiết kế có kĩ năng được đào tạo bài bản- những
người có nhận thức, tư duy về xã hội văn hóa. Lịch sử của ngôi trường song song vs lịch sử của bauhas. .
The Hochschule fur Gestaltung được thành lập vào năm 1953 bới Max Bill, người đã thiết kế tòa nhà và
phát triển chương trình cùng với những cựu giáo viên hướng dẫn của bauhas , bao gồm cả Josef Albers
and Johannes Itten. Bước đầu này, luôn luôn nhạn thức là tạm thời, kéo dài đến 1956, khi mà sự giảng
dạy của ngôi trường bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi họa sĩ người Argentina Tom Maldonado, người đã thay
đổi đường lỗi giảng dạy vượt ra khỏi Mỹ thuật và đồ thủ công mỹ nghệ để trở thanh một ngành công
nghiêp được ủng hộ mạnh mẽ bởi tập đoàn Braun. Sự kết nối chặt chẽ giữa thiết kế, khoa học và công
nghệ được tiếp tục dẫn dắt bởi Oil Aicher- người Thụy Sĩ. Những khóa học mới được mở ra, 1 hệ thống
phương pháp làm việc được tạo ra, và viện kiến trúc được đổi thành sở xây dựng công nghiệp. Sự tồn tại
có ưu thế hơn của các nhà khoa học toán học và nhà khoa học xã hội đã dẫn đến sự phát triển tích cực ở
ulm. “ bản tuyên ngôn “ trong quá khứ được thay thế bằng “ giả thuyết làm việc “. Sự thay đổi này dẫn
đến sự xung đột trong ngôi trường giữ nhưng người ủng hộ “ giá trị tự do “ và những người cho rằng
những vấn đề về đạo đức và thẩm mĩ là quan trọng nhất. Tỷ lệ lý thuyết trong chương trình giảng dạy
tăng, nhưng khía cạnh lý thuyết của những dự án tốt nghiệp được chuyển thành những studio thực
nghiệm và những chủ đề về sinh thái. Cùng lúc đó, năm 1963

những khó khăn và sự phản đối của nhà trường từ bên ngoài (chính quyền địa phương gia tăng: lịch học
bị cắt giảm, và đến cuối năm 1968, trường đại học đóng cửa

Nhiều kiến trúc sư và nhà thiết kế nổi tiếng ở Ulm và bị ảnh hưởng nó: Josef Albers, Frei Otto, Walter
Gropius, Ludwig Mies van der Rohe, Richa -, - .. Buckminster Fuller, Charles Eames, và Norbert Weiner,
kể tên một vài người

Mặc dù Ulm Bauhaus tồn tại trong một thời gian tương đối ngắn, nhưng nhiều ý tưởng của nó vẫn còn
lại: đặc biệt là trong chương trình giảng dạy của nhiều trường phái thiết kế và kiến trúc trên thế giới.
"Ulmer" tiếp tục giảng dạy và ghi dấu ấn trong thực tế.

Sự thay đổi tàn bạo ở Anh, kiến trúc sau Chiến tranh thế giới thứ hai được quản lý một phần đề cập đến
hoạch định chính sách, như Đạo luật Thị trấn Mới (1946) và các chương trình của chính quyền địa
phương. Các kiến trúc sư nhà nước phúc lợi đã lấy tín hiệu từ xã hội chủ nghĩa Thụy Điển; trái-

Các kiến trúc sư cánh, giống như những người trong Hội đồng quận London, đã quảng bá tính thẩm mỹ
của chiếc hộp hiện đại với mái thấp, dễ hiểu và dễ hiểu là "kiến trúc phổ biến", và Lễ hội Anh năm 1951
cũng đã đưa một số tòa nhà "heroic" ra công chúng chú ý. Tạp chí Architectural Review có ảnh hưởng,
được chỉnh sửa bởi Nikolaus Pevsner và J. M. Richards, trong khi đó bắt đầu chấp nhận một phiên bản
đẹp hơn của chủ nghĩa hiện đại nghiêm ngặt mà trước đây họ đã ủng hộ. Điều này họ dán nhãn "Chủ
nghĩa nhân văn mới."

Vào giữa những năm 1950, các kiến trúc sư trẻ sau chiến tranh đã trở nên không hài lòng với sự hoành
tráng và chủ nghĩa lãng mạn của kiến trúc "Nhân văn mới", điều này thể hiện ngày càng ít quan tâm đến
bối cảnh xã hội và vật chất mà nó được sản xuất. Alison và Peter Smithson, được tham gia bởiAlan
Colquhoun và Colin St. John Wilson, đã có lập trường chống lại nó, đặt ra cụm từ New Brutalism để mô
tả phong cách rất khác nhau của họ. Tác phẩm của họ cũng bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa hiện sinh của các
tác phẩm điêu khắc của Eduardo Paolozzi, tác phẩm nghệ thuật của Jean Dubuffet và các tác phẩm của
Jean-Paul Sartre.

Alison và Peter Smithson đã thiết lập quan hệ đối tác kiến trúc của họ vào năm 1950 tại London. Sử dụng
công nghệ và kiến trúc hiện đại để tìm kiếm một phương tiện biểu đạt sẽ phục vụ lợi ích chung, họ
không bao giờ hài lòng với tình trạng hiện tại và trong suốt sự nghiệp của họ đã đặt câu hỏi về hiện
trạng.

Smithsons bùng nổ trong bối cảnh kiến trúc với thiết kế của họ cho Trường Trung học (1949-1954) tại
Hunstanton ở Norfolk, một tòa nhà có tiền sử Miesian được thể hiện theo hướng ít hoành tráng của
Charles Eames, và cũng có một khoản nợ với Palladio. Trường được theo sau bởi một số mục thi đấu
sáng tạo, trong đó họ dần dần khám phá phương pháp tiếp cận của họ để lưu trữ

Richard Hamilton

Điều gì làm cho ngôi nhà ngày nay trở nên khác biệt, hấp dẫn đến vậy?

Hình ảnh được sao chép trên poster và bìa danh mục của "Đây là ngày mai", một triển lãm tại Phòng
trưng bày Whitechapel ở London. Trước khi tạo ra tác phẩm phân tích này, Hamilton cùng John McHale
đã gõ một danh sách các chủ đề cho cắt dán. Nó viết: "Đàn ông phụ nữ

Lịch sử thực phẩm Báo chí Điện ảnh Thiết bị trong nước Ô tô Space Comics TV Điện thoại Thông tin-

tion. "(Tübingen, Kunsthalle)

Alison và Peter Smithson

Axonometric của nhà kinh tế

Tòa nhà

Luân Đôn, Anh, 1963-1967

Quang cảnh từ đường St. James

cho thấy khối thông minh của

Ba tòa nhà; cái trước mặt

chứa một ngân hàng và các cửa hàng,

tôn trọng quy mô của đường phố

và của câu lạc bộ nổi tiếng bên cạnh nó.

Một bất đối xứng cao nhỏ

quảng trường ngăn cách văn phòng cao

khối và căn hộ cao cấp


từ tòa nhà mặt tiền đường.

Alison và Peter Smithson

Trung học cơ sở

Hunstanton, Anh,

1949-1954

Các biểu hiện thô của vật liệu

sử dụng gây ra Rayner Banham để

đặt tên cho cách tiếp cận của nó là "

Chủ nghĩa tàn bạo mới ". Sự trung thực đơn giản này của

công việc dường như phản ánh

Mối quan tâm của Smithsons với

"Chủ nghĩa hiện thực xã hội" của thời kỳ.

kiến tạo; một ví dụ là các dự án của họ cho nhà ở tại Golden Lane (1952) tại

London, trong đó các tấm nhà ở, được đặt ở ngoại vi của trang web để tạo ra

không gian bên trong, được liên kết bởi các lối đi và đường nội bộ ở cấp độ thứ ba, nhằm khuyến khích
sự tương tác xã hội.

Tính hai mặt của mối quan tâm của họ đối với tầng lớp lao động và chủ nghĩa tiêu dùng của

tầng lớp trung lưu trở nên rõ ràng hơn trong công việc của họ. Năm 1956, họ trưng bày

"Ngôi nhà của tương lai" tại Triển lãm Ngôi nhà lý tưởng hàng ngày. Ngôn ngữ của nó và

chủ nghĩa tiêu dùng dường như phản ánh hình ảnh trong nước của sự nhạy cảm của người Brutalist

trong Văn hóa nhạc Pop mới, tiêu biểu trong nghệ thuật cắt dán mỉa mai của nghệ sĩ Richard Hamilton

Điều gì làm cho ngôi nhà ngày nay trở nên khác biệt, hấp dẫn đến vậy?

Phần mở rộng của Đại học Sheffield (1950-1953) đã tiết lộ sự quan tâm của họ đối với

Thiết kế của Nhật Bản và Xây dựng, và là một biểu hiện của chủ nghĩa tàn bạo bị hạn chế. Trong Tòa nhà
kinh tế của họ (1963-1967), họ đã có thể bày tỏ khái niệm về một tổ chức hòa lẫn với bối cảnh đô thị của
nó thông qua thiết bị ba riêng biệt
các tòa nhà xung quanh một quảng trường nhỏ mở ra đường chính. "Cụm" bất đối xứng này là một yếu
tố nhân hóa trong một khu vực cần thiết cao

phát triển mật độ. Nó vẫn là một trong những sự chèn ép thành công hơn của một khu phức hợp hiện
đại vào khung đô thị.

Đến năm 1955, các kiến trúc sư như William Howell, Alan Colquhoun, John Kil lick, và

ngay cả James Stirling (người đã phủ nhận nó), cũng được liên kết với Chủ nghĩa tàn bạo mới.

Sau kế hoạch nhà ở của họ cho Robin Hood Gardens (1970-1975), ở Poplar,

London, tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là họ không nhận thêm hoa hồng lớn, và

rơi khỏi tầm nhìn ngoại trừ học sinh, người mà họ tiếp tục có ảnh hưởng

Gửi phản hồi

Lịch sử

Đã lưu

Cộng đồng

Le Corbusier sau này

Sau năm 1945, Le Corbusier tìm kiếm các công thức thi vị và mang tính biểu tượng hơn cho kiến trúc của
ông đã tăng cường trong cả các tác phẩm và các tòa nhà của ông. Ở cuối phổ là hệ thống Modulor của
ông: thang đo tỷ lệ dựa trên cơ thể và tự nhiên của con người, và được biểu thị bằng các đơn vị đo
lường lý tưởng - giống như mối quan hệ toán học đằng sau khái niệm phần vàng. Modulor đưa ra một
giải pháp phổ quát và quốc tế - một tham vọng chung của Corbusian và đã được sử dụng trong tất cả các
tác phẩm sau này của ông, bao gồm cả những tác phẩm của Đoàn kết ở Brussilles và các tòa nhà của Đại
hội Chandigarh.

Một giai đoạn mới trong quá trình phát triển kiến trúc của Le Corbusier được đánh dấu bằng sự hợp
nhất của ông (1947-1953) ở Brussilles, nơi đã trở thành nguyên mẫu cho tiểu thuyết của ông

làm việc ở cả Pháp và Ấn Độ. Tòa nhà là một phiến mười hai tầng, được nâng lên trên những phi công
khổng lồ và trên đỉnh là một sân thượng. Các căn hộ, mỗi tầng ở hai tầng với phòng khách và sân thượng
cao gấp đôi, nhìn ra vùng nông thôn. Hai mươi ba loại căn hộ với các kích cỡ khác nhau lồng vào nhau
trong một sự sắp xếp phức tạp để tạo ra một khuôn mẫu nhịp nhàng trên mặt tiền. Các hốc sâu, được
bao phủ ở những nơi có brise -olesil, được tổ chức với nhau bằng các dải bê tông nằm ngang bao phủ độ
cao dọc của tòa nhà. Các yếu tố lặp đi lặp lại của bố cục được tạo thành từ các đơn vị tiêu chuẩn do nhà
máy sản xuất và tạo ra một sự thống nhất sống động nhưng thanh lịch trong khung của tòa nhà. Tháp
thẳng đứng trên bề mặt chứa thang máy, cầu thang và dịch vụ. Một khách sạn và một đường nội bộ
thương mại với các cửa hàng và nhà hàng gần nửa mặt tiền được thể hiện như một tòa nhà cao hơn và
trong suốt hơn. Sân thượng có mái che một phần có các tiện nghi cộng đồng: nhà hát, phòng tập thể
dục, hồ bơi và đường chạy. Các ngăn thông gió kéo dài trên mái nhà trở thành một vật thể bê tông điêu
khắc gợi nhớ đến các phễu tại Chandigarh. Việc sử dụng bê tông thô, bgton brut, cũng đánh dấu thẩm
mỹ của tòa nhà. Ý tưởng về Unite, kết hợp tất cả các tính năng của khu dân cư sống trong một tòa nhà
cao tầng duy nhất, là một mô hình tạo ra một mô hình cho các khái niệm về cuộc sống cộng đồng đô thị
mật độ cao.

Alison và Peter Smithson

Hệ thống nhà ở ngõ vàng

Coventry, Vương quốc Anh, c. 1960 Nhà ở mật độ cao, dựa trên đơn vị gia đình, được xác định và bao
quanh không gian với một loạt các khối tuyến tính. Kế hoạch của Smithsons

cho "ngôi nhà trong không khí" chức năng có thể được áp dụng cho

các địa điểm đô thị khác nhau , chẳng hạn như một trong bản vẽ của thành phố Coventry, nơi nhà ở
được đặt ở bên phải của nhà thờ.

Unite d’Habitation

Khu nhà được dựng nên với những cột trụ được điêu khắc, giải phóng mặt bằng tầng trệt.

Với 337 phòng ở và trang thiết bị vật chất đầy đủ (khu vui chơi trên sân thượng, cửa hàng, khách sạn,..) ,
khu nhà trở thành 1 khu riêng biệt. Mặt cắt ngang của khu nhà cho thấy từng căn hộ được đồng bộ với
nhau, đều có không gian sống rộng rãi gấp 2 lần, và có thể trông thấy khung cảnh miền quê từ xa. Kế
hoạch của Le Corbusire có tầm nhìn xa, trở thành bản mẫu tham khảo cho nhiều tòa nhà khác, để lại dấu
ấn là công trình nghệ thuật có ảnh hưởng đáng kể.

Le Corbusier cũng chịu trách nhiệm cho ba tòa nhà tôn giáo ở Pháp: nhà nguyện hành hương tại
Ronchamp, tu viện Dominican-Marie de la Tourette, và nhà thờ giáo xứ Saint-Pierre, Firmlny (chỉ được
xây dựng một phần từ năm 1973 đến 1984).

Nhà nguyện của Le Corbusier Notre-Dame-du-Haut tại Ronchamp (1950-1955) được phát triển thông
qua một loạt các bản phác thảo liên quan đến âm lượng, hình ảnh, ánh sáng và kế hoạch. Nhà nguyện,
trên đỉnh một ngọn đồi, bao gồm một mái nhà nhọn màu sẫm hoặc những bức tường bê tông trắng mịn
với những lỗ nhỏ đục lỗ. Các compo-Sition được neo bởi các tòa tháp có kích thước khác nhau. Ánh sáng
đi vào nhà nguyện qua các cửa sổ nhỏ, được đặt cẩn thận và qua ngã ba trên tường, chiếu sang nội thất
với các tia sáng và bóng tối thay đổi đáng kể. Công trình điêu khắc mạnh mẽ này chiếm được trí tưởng
tượng của thế giới nói chung

le Corbusier

Nhà nguyện Đức Bà-du-Haut


Ron champ, Pháp, 1950-1955 Nhà nguyện hành hương, một trong những di tích đáng nhớ và nổi tiếng
của kiến trúc sư. Mái nhà tối uốn cong ấn tượng và bề mặt điêu khắc bê tông trắng rửa, là một thao tác
của

hình thức, và ánh sáng và bóng râm

chiếu sáng nội thất thông qua

cẩn thận đặt các lỗ trên tường

Le Corbusier

Tu viện Ste-Marie de la Tourette

Eveux-sur-l'Arbresie, gần Lyons,

Pháp, 1953-1959

Tu viện dành cho những tu sĩ người Dominica được xây dựng trên đỉnh núi quanh 1 khoảng sân phẳng
với những mái nhà được sắp xếp bất đối xứng ( lối vào cấp 1 trong bản vẽ) để có thể tận dụng khung
cảnh xung quanh. Tuy nhiên , những tu viện ( nhà nguyện công giáo) ở Ronchamp (Pháp) lại mang cảm
giác khác qua cách nhìn mang tính chủ nghĩa quốc tế của kiến trúc sư Le Corbusire trong những năm
đầu ng Le Corbusier hiên cứu địa điểm.

Le Corbusier Carpenter Center for the Visual Arts tại Đại Học Harvard Cambridge, Massachuset , 1960-
1963

Kiệt tác duy nhất của ông tại Mỹ tọa lạc ngay giữa hai con phố. Các đường cong và khối hình chữ nhật
được nối liền kề nhau với sự khác biệt là mở thông qua một đoạn đường nối qua trung tâm trong cùng
một tòa nhà, những ý tưởng đó của ông được nảy ra trong quá trình làm những dự án trước đó. Giống
như Rondchamp, tu viện Sainte –Marie De La Tourette (1953-1959) tại Eveux- sur- I arbresle,gần Lyon
cũng sử dụng cảnh quan này làm điểm nhấn chính trong khi chia sẻ những khái niệm về những phòng
nhỏ với Unites. Tại những tòa nhà hình chữ nhật cạnh nhau bao quoanh một cái sân nhỏ. Những căn
phòng nhỏ có ban công được đặt trên tầng cao với tầm nhìn lên trên đồi. Cơ sở vật chất, thư viện,
phòng học được đặt ở ngay tầng 1 lối ra vào, nhà ăn của tu viện được đặt ở tầng thấp hơn được thiết kế
theo độ dốc với tầm nhìn tuyệt vời. Giữa sân nhỏ và một phần của tòa nhà được nối với nhau bởi một
con đường nhỏ. Vào thời gian xây dựng Le corbusier dã 70 tuổi, ông được biết đến như là bậc thầy của
kiến trúc hiện đại. Văn phòng kiến trúc của ông nhận được lời mời từ khắp nơi trên thế giới, trong đó
phải kể đến Paul rudolph từ Mỹ, Kenzo Tange từ Nhật, và Bakishna Doshi từ Ấn Độ, và tất cả họ đều bị
ảnh hưởng bởi phong cách của Mies. Công trình cuối cùng của Le Corbusier là bệnh viện Venice vẫn
chưa được khởi công và cũng sẽ chẳng bao giờ có thể được hoàn thiện, công trình duy nhất của ông ở
New York là Capenter Center ở Cambridge, Massachusettes. Carpenter Center for the Visual Arts (1960-
1963) cho đại học Harvard dấy lên phong trào mang tên pilotis, là một con đường cong hình xà lượn qua
tòa nhà nối với hai con phố song song với tòa nhà. Các khối hình chữ nhật và cong liền kề nhau tạo nên
1 vẻ sống động cho tòa nhà ăn khớp mặt tiền của tòa nhà. Theo nhiều cách khác nhau thì sự kết hợp của
Le Cobusier như một kiệt tác nghệ thuật giữa họa sĩ, kiến trúc sư và các nhà đô thị học. Le Cobusier mất
2 năm sau khi công trình được hoàn thành. Công trình của ông điển hình cho kiến trúc của thế kỉ 20.

Những dấu ấn mà Mies đã tạo ra cho thế giới

Một kiệt tác của Ludwig Mies van der Rohe được trưng bày tại bảo tàng nghệ thuật hiện đại tại New
York năm 1947 đã làm nên tên tuổi của ông giống như với tác phẩm ông đã tạo ra ở Chicago.Mặc dù
không thể phủ nhận rằng những tác phẩm về đổi mới đô thị tại Lafayette Park in Destroit nhưng ông lại
tập trung chủ yếu vào chất lượng cuộc sống. Lafayette Park( 1955-1963) được thực hiện và hợp tác cùng
Ludwig Hilberseimer, lấy ý tưởng xây dựng một vùng ngoại thành ngay trong thành phố, tái cấu trúc đô
thị tại các dãy nhà hai tầng được tạo điểm nhấn bởi tòa nhà chung cư cao tầng dọc theo không gian mở
rộng với cảnh quan xung quoanh. Năm 1958, ở tuổi 73, Mies chấp nhận trở thành hiệu trưởng trường
kiến trúc tại IIT với mong muốn được tiếp tục hoàn thiện dự án kiến trúc trong khuôn viên trường.
Nhưng đáng thất vọng với Mies, ông vấp phải sự phản đối từ những giáo viên khác và họ đã bổ nhiệm
người khác thực hiện dự án này thay vì Mies.Ludwig Mies van der Rohe tiếp tục hợp tác với một dự án
xây dựng cuối cùng trong sự nghiệp của ông, bao gồm Seagram Building tại New York và New National
Gallery tại Berlin. Mies vẫn giữ nguyên quan điểm của mình về dự án những tòa nhà trọc trời cũng như
kiến trúc phổ quát ngang. Điểm cao nhất của công trình kiến trúc được thể hiện tại tòa trung tâm hội
nghị của Chicago (1953-1954) với diện tích 222m2 được mở rộng bởi các thanh trụ và cột kèo 9.2m.
Thành tựu của ông về không gian vũ trụ đã được hiện thực hóa qua công trình New National Gallery
(1962-1967) tại Berlin. Tại đây, những lớp kính bao quoanh những không gian đơn dành cho khu vực
triển lãm nằm trên bục đá granite bên dưới là các phòng đặt các bộ sưu tập nhỏ hơn cùng với văn phòng
và các dịch vụ khác. Phía trên bục là 1 khoảng trống. Việc xây dựng tòa nhà trên bục giảng với quảng
trường được tiếp cận bằng các bước nghi lễ tạo nên một ngôi đền nghệ thuật. Năm 1958, Mies phải
chống chọi với căn bệnh viêm khớp và phần đời còn lại của mình Mies sống với chiếc xe lăn, đó cũng là
thời điểm mà ông nhận ra rằng dự án lớn nhất của mình chính là tại Mỹ và Canada. Năm 1966, tình
trạng sức khỏe của Mies ngày càng tệ hơn, ông ngày một tin tưởng vào các hiệp hội và đặc biệt là Gene
Summers để hợp tác và phát triển ý tưởng của mình. Năm 1969 ông tái tổ chức các dự án của mình cộng
tác với Joseph Fujika wa, Bruno Conterato,và Dirt Lohan để tiếp tục dự án dưới tên mình cho đến
năm 1975, hiệp hội được đổi tên thành FCL.Cuối hè năm 1969, chỉ vài tuần sau khi Gropius qua đời,
Mies đột nhiên biến mất mà không hề mang theo bất cứ gì và qua đời. Nhìn lại cuộc đời và sự nghiệp
của Mies, William Jorrdy viết rằng: Đó là một dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp thành công của ông
ấy,điều mà nếu không có kiến trúc sư hiện đại, thì cuộc sống có thể còn khổ hơn nhiều, không có gì có
thể tuyệt vời hơn đối với những điều mà Mies đã làm và đã từng bị chỉ trích thậm tệ. Sự ra đi gần như
không mang theo gì của Mies bao gồm là những sự nghịch lý về các yếu tố.

Dự án New National Gallery tại Berlin, Đức, 1962-1967

Mies trở lại Đức với những kinh nghiệm và cảm xúc sâu rộng. “ người viết tiểu sử về ông ấy

nói’. Đó là công trình phổ quát cao quý nhất mà Mies đã từng làm. Sự chú ý đến khung và độ tinh khiết
của biểu thức là tối quan trọng đối với kiến trúc sư trong đó khung là bước cuối cùng còn bảo tàng là
phần triểm lãm quan trọng nhất.

Dự án của Ludwig Mies van der Rohe tại trung tâm hội nghị Chicago năm 1953
Trong dự án chưa được khởi công này, ông Mies đã đưa ra kết luận cuối cùng về phong trào kiến trúc tối
thiểu . Làm việc với 3 sinh viên ở IIT mới ra trường và kỹ sư tín nhiệm của mình là ông Frank Kornacker,
đây không chỉ là công trình có kiến trúc hoành tráng và vĩ đại nhất mà ông đã tạo ra mà nó còn là một
kiệt tác khổng lồ lớn nhất thế giới lúc bấy giờ.

Nhà thờ Sainte Marie de La Tourette

Eveux-sur-I’Arbresle, gần Lyons, Pháp, …

S-ar putea să vă placă și